Sử Tương Vân Đích Thi

史湘雲的詩其一  

Hán văn


神仙昨日降都門,
種得藍田玉一盆。
自是霜娥偏愛冷,
非關倩女欲離魂。
秋陰捧出何方雪?
雨漬添來隔宿痕。
卻喜詩人吟不倦,
肯令寂寞度朝昏?

Phiên âm

Thần tiên tạc nhật giáng đô môn,
Chủng đắc Lam Điền ngọc nhất bồn.
Tự thị Sương nga thiên ái lãnh,
Phi quan Sảnh nữ dục ly hồn.
Thu âm bổng xuất hà phương tuyết?
Vũ tý thiêm lai cách túc ngân.
Khước hỉ thi nhân ngâm bất quyện,
Khẳng linh tịch mịch độ triêu hôn?

Dịch thơ Vũ Bội Hoàng

Hôm nọ thần tiên xuống cửa thành,
Lam điền trồng ngọc chậu xinh xinh.
Suơng Nga tính vẫn hay ưa lạnh,
Thiến nữ lòng đâu nỡ dứt tình.
Tuyết ở nơi nào thu kéo lại,
Mưa từ đêm trước ngấn in rành,
Nhà thơ vui nhỏ, ngâm tràn mãi,
Nỡ để chiều hôm cảnh vắng tanh.



史湘雲的詩其二  

Hán văn


蘅芷階通蘿薛門,
也宜墻角也宜盆。
花因喜潔難尋偶,
人為悲秋易斷魂。
玉燭滴乾風裏淚,
晶簾隔破月中痕。
幽情欲向嫦娥訴,
無那虛廊月色昏!

Phiên âm

Hành chỉ giai thông la tiết môn,
Dã nghi tường giác dã nghi bồn.
Hoa nhân hỉ khiết nan tầm ngẫu,
Nhân vị bi thu dị đoạn hồn.
Ngọc chúc trích càn phong lý lệ,
Tinh liêm cách phá nguyệt trung ngân.
U tình dục hướng Thường Nga tố,
Vô ná hư lang nguyệt sắc hôn!

Dịch thơ Vũ Bội Hoàng

Thềm cỏ thông sang cửa tiết la,
Này tường này chậu đẹp bao là.
Hoa vì thích sạch thành trơ trọi,
Người những thương thu dễ ngẩn ngơ.
Giọt lệ khô theo cây đuốc ngọc,
Rèm tinh soi suốt bóng gương nga.
Nỗi riêng muốn ngỏ cùng dì Nguyệt,
Thềm vắng đêm mờ đã chán chưa!