Tìm kiếm Blog này
Các nhà Thơ Đường
- Bùi Địch (1)
- Bạch Cư Dị (6)
- Cao Thích (2)
- Chu Khánh Dư (2)
- Cố Huống (1)
- Giả Đảo (1)
- Hoàng Phủ Nhiễm (1)
- Hàn Dũ (4)
- Hàn Hồng (3)
- Hàn Ác (1)
- Hạ Tri Chương (1)
- Hứa Hồn (2)
- Khâu Vi (1)
- Kim Xương Tự (1)
- Kỳ Vô Tiềm (1)
- Liễu Trung Dung (1)
- Liễu Tông Nguyên (5)
- Lô Luân (3)
- Lý Bạch (29)
- Lý Kỳ (7)
- Lý Thương Ẩn (19)
- Lý Tần (1)
- Lý Ích (3)
- Lý Đoan (1)
- Lưu Phương Bình (2)
- Lưu Trường Khanh (11)
- Lưu Tích Hư (1)
- Lưu Vũ Tích (4)
- Lạc Tần Vương (1)
- Mã Đái (2)
- Mạnh Giao (2)
- Mạnh Hạo Nhiên (15)
- Nguyên Chẩn (2)
- Nguyên Kết (2)
- Quyền Đức Dư (1)
- Sầm Tham (7)
- Thôi Hiệu (3)
- Thôi Thự (1)
- Thôi Đồ (2)
- Thường Kiến (2)
- Thẩm Thuyên Kỳ (2)
- Tiết Phùng (1)
- Tiền Khởi (3)
- Trương Bí (1)
- Trương Cửu Linh (2)
- Trương Húc (1)
- Trương Hỗ (4)
- Trương Kiều (1)
- Trương Kế (1)
- Trương Tịch (1)
- Trần Tử Ngang (1)
- Trần Đào (1)
- Trịnh Điền (1)
- Tây Bỉ Nhân (1)
- Tăng Hạo Nhiên (1)
- Tư Không Thự (3)
- Tần Thao Ngọc (1)
- Tống Chi Vấn (1)
- Tổ Vịnh (2)
- Vi Trang (2)
- Vi Ứng Vật (12)
- Vô Danh Thị (1)
- Vương Bột (1)
- Vương Chi Hoán (2)
- Vương Duy (29)
- Vương Hàn (1)
- Vương Kiến (1)
- Vương Loan (1)
- Vương Xương Linh (8)
- Ôn Đình Quân (4)
- Đường Huyền Tông (1)
- Đỗ Mục (10)
- Đỗ Phủ (39)
- Đỗ Thu Nương (1)
- Đỗ Thẩm Ngôn (1)
- Đỗ Tuân Hạc (1)
- Đới Thúc Luân (1)
Tặng Cao Bá Quát
贈高伯适
Hán văn
跼蹐乾坤一介身,
天涯形影自相親。
故園松菊荒三逕,
殘夜風霜憶二人。
馬角不生空有淚,
刀頭欲卜更無因。
交情爲爾慇南顧,
日日金雞望赦頻。
Phiên âm
Cục tích càn khôn nhất giới thân,
Thiên nhai hình ảnh tự tương thân.
Cố viên tùng cúc hoang tam kính,
Tàn dạ phong sương ức nhị nhân.
Mã giác bất sinh không hữu lệ,
Đao đầu dục bốc cánh vô nhân.
Giao tình vi nhĩ ân Nam cố,
Nhật nhật kim kê vọng xá tần.
Dịch nghĩa
Giữa đất trời một tấm thân khốn khổ
Nơi chân trời chỉ có hình và bóng tự thân thiết với nhau
Vườn cũ ba lối cúc tùng hoang lấp
Đêm tàn trong sương gió nhớ hai người
(Nghĩ đến chuyện) sừng ngựa không mọc luống rơi nước mắt
Muốn bói ngày về lại chẳng có nguyên do
Tình bạn bè vì ông ngoảnh nhìn về phương Nam lo lắng
Ngày ngày bao lần trông được ân xá
Dịch thơ Lương Trọng Nhàn
Khốn khổ giữa trời đất một mình,
Chân trời có bóng tự thân hình.
Cúc tùng vườn cũ lối hoang phủ,
Sương gió đêm tàn nhớ đến huynh.
”Sừng ngựa không mọc” dòng lệ chảy.
Ngày về định bói hẳn là linh.
Phương Nam tình bạn nhìn lo lắng,
Ân xá ngày ngày trông án hình.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét