Tìm kiếm Blog này
Các nhà Thơ Đường
- Bùi Địch (1)
- Bạch Cư Dị (6)
- Cao Thích (2)
- Chu Khánh Dư (2)
- Cố Huống (1)
- Giả Đảo (1)
- Hoàng Phủ Nhiễm (1)
- Hàn Dũ (4)
- Hàn Hồng (3)
- Hàn Ác (1)
- Hạ Tri Chương (1)
- Hứa Hồn (2)
- Khâu Vi (1)
- Kim Xương Tự (1)
- Kỳ Vô Tiềm (1)
- Liễu Trung Dung (1)
- Liễu Tông Nguyên (5)
- Lô Luân (3)
- Lý Bạch (29)
- Lý Kỳ (7)
- Lý Thương Ẩn (19)
- Lý Tần (1)
- Lý Ích (3)
- Lý Đoan (1)
- Lưu Phương Bình (2)
- Lưu Trường Khanh (11)
- Lưu Tích Hư (1)
- Lưu Vũ Tích (4)
- Lạc Tần Vương (1)
- Mã Đái (2)
- Mạnh Giao (2)
- Mạnh Hạo Nhiên (15)
- Nguyên Chẩn (2)
- Nguyên Kết (2)
- Quyền Đức Dư (1)
- Sầm Tham (7)
- Thôi Hiệu (3)
- Thôi Thự (1)
- Thôi Đồ (2)
- Thường Kiến (2)
- Thẩm Thuyên Kỳ (2)
- Tiết Phùng (1)
- Tiền Khởi (3)
- Trương Bí (1)
- Trương Cửu Linh (2)
- Trương Húc (1)
- Trương Hỗ (4)
- Trương Kiều (1)
- Trương Kế (1)
- Trương Tịch (1)
- Trần Tử Ngang (1)
- Trần Đào (1)
- Trịnh Điền (1)
- Tây Bỉ Nhân (1)
- Tăng Hạo Nhiên (1)
- Tư Không Thự (3)
- Tần Thao Ngọc (1)
- Tống Chi Vấn (1)
- Tổ Vịnh (2)
- Vi Trang (2)
- Vi Ứng Vật (12)
- Vô Danh Thị (1)
- Vương Bột (1)
- Vương Chi Hoán (2)
- Vương Duy (29)
- Vương Hàn (1)
- Vương Kiến (1)
- Vương Loan (1)
- Vương Xương Linh (8)
- Ôn Đình Quân (4)
- Đường Huyền Tông (1)
- Đỗ Mục (10)
- Đỗ Phủ (39)
- Đỗ Thu Nương (1)
- Đỗ Thẩm Ngôn (1)
- Đỗ Tuân Hạc (1)
- Đới Thúc Luân (1)
Thu Vọng
秋望
Hán văn
落日登高處,
杪秋多烈風。
茫茫今古恨,
靜在不言中。
列嶂發晴翠,
孤禽橫暮空。
所思緲難極,
愁對菊花叢。
Phiên âm
Lạc nhật đăng cao xứ,
Diểu thu đa liệt phong.
Mang mang kim cổ hận,
Tĩnh tại bất ngôn trung.
Liệt chướng phát tình thuý,
Cô cầm hoành mộ không.
Sở tư miểu nan cực,
Sầu đối cúc hoa tùng.
Dịch nghĩa
Mặt trời lặn lên nơi cao
Cuối thu đầy gió mạnh
Mênh mang mối hận xưa nay
Đều không thể nói ra được
Những ngọn núi phát ra màu xanh biếc của bầu trời tạnh mưa
Con chim lẻ loi bay ngang qua khoảng không lúc chiều tối
Nỗi nghĩ nhớ dài dăc khó dứt
Buồn nhìn đám hoa cúc vàng
Dịch thơ Lương Trọng Nhàn
Trời lặn ta lên nơi núi cao,
Cuối thu gió mạnh giật ào ào.
Mênh mang mối hận xưa còn đó,
Chẳng thể nói ra được chút nào.
Mưa tạnh ngọn núi màu đậm biếc,
Chim côi chiều tối lượn qua rào.
Nhớ mong dằng dặc bao giờ dứt,
Hoa cúc vàng buồn nhìn xạc xào.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét